Ánh Dương Của Lãng

Chương 43


Bên trong một quán ăn gần ở bệnh viện Cố An, lúc Cố Lãng bước vào đã nhìn thấy Trác Văn cười nói vui vẻ với Cảnh Bằng. Anh đi tới ngồi xuống đối diện với hai người, hỏi: “Hai cậu đợi tôi có lâu không?”

Trác Văn quay sang nhìn anh lắc đầu, đưa quyển menu được để trên bàn sang: “Không có. Chúng tôi gọi món rồi, cậu xem có muốn gọi thêm gì không?”

Anh để quyển menu trở về chỗ cũ, tay cầm bình nước được để ở bên cạnh lên rót vào ly, nói: “Không cần đâu, các cậu đều hiểu khẩu vị của tôi nên cũng đã gọi món sẵn, tôi không cần kêu thêm.”

“Cậu nói cũng phải.”

Anh cầm ly nước lên uống, nhìn hai người rồi hỏi: “Sao hôm nay có nhã hứng rủ đi ăn vậy? Hôm nay cũng đâu phải là cuối tuần.”

Cảnh Bằng nhìn anh ngồi đối diện, cười nói: “Đâu nhất thiết phải là cuối tuần mới gặp mặt đâu, chỉ là có người có tâm trạng không vui nên rủ chúng ta đi ăn.”

Cảnh Bằng nói rồi đưa mắt nhìn Trác Văn ngồi bên cạnh, anh cũng nhìn sang anh ta hỏi: “Có chuyện gì khiến tâm trạng cậu không tốt?”

Trác Văn nhìn anh rồi nói: “Cậu còn nhớ hôm trước ở sân bay, tôi bị một cô gái đụng trúng hại tôi bị dơ cái áo phải đi thay. Cậu còn nhớ chuyện đó không?”

“Còn nhớ, chuyện cũng vừa mới xảy ra gần đây. Vậy thì sao, chẳng lẽ cậu gặp lại cô gái đó?”

Trác Văn giơ ngón cái lên với anh, gật đầu: “Đúng vậy, cô gái đó vậy mà lại là phóng viên ở tòa soạn Tài chính và Kinh tế phỏng vấn tôi. Tôi lúc đầu không biết là cô ấy nên đồng ý, bây giờ thì hay rồi, lại chính là cô ta.”

Cảnh Bằng ngồi bên cạnh tò mò: “Vậy cậu làm thế nào? Với người thù dai như cậu thì chắc chắn không thể nào mà nhẹ nhàng để cho người ta phỏng vấn được cậu.”

“Tất nhiên rồi, cô ta phỏng vấn tôi cả một buổi chiều nhưng những câu trả lời của tôi đều không nằm sẵn nên khiến cho cô ta công cốc trở về. Nghĩ lại cũng cảm thấy thoải mái.”

Lúc này nhân viên phục bưng đồ ăn lên bàn của hai người, mùi thơm của đồ ăn khiến cho Trác Văn phải cầm đũa lên gắp miếng thịt lên ăn. Cố Lãng nhìn anh ấy rồi nói: “Cậu muốn trả thù cô ta như nào cũng được, nhưng đừng quá đà. Coi chừng cậu lấy đá đập vào chân mình.”

Trác Văn nhìn anh gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”

Bên trong quán thịt nướng, hai người bọn cô ăn đến no căng cả bụng rồi thanh toán đứng dậy rời khỏi quán ăn. Đứng ở bên ngoài quán, những cơn gió thoảng thổi qua khiến cho tâm trạng của Ôn Đình cũng dễ chịu lên không ít.

Cô ấy đưa tay lên, bàn tay cuộn tròn thàng nắm đấm, vẻ mặt quyết tâm: “Bắt đầu từ ngày mai, dù anh ta có làm khó mình đến cỡ nào đi nữa thì mình cũng tuyệt đối không bỏ cuộc dễ dàng, để đúng ý anh ta được.”

Tiêu Lạc đứng bên cạnh thấy cô ấy quyết tâm như vậy thì đưa tay vỗ vai cô ấy, nói: “Cậu làm được mà. Mình tin cậu nhất định sẽ khiến người ta phải bại trận dưới tay cậu.”

Ôn Đình quay sang nhìn cô gật đầu: “Đúng vậy, chuyện đó tuy mình sai nhưng mình cũng đã chân thành xin lỗi hắn rồi. Không nghĩ đến anh ta còn thù dai như vậy, mình tuyệt đối sẽ không dễ để cho anh ta bắt nạt mình.”

“Được được, vậy bây giờ chúng ta có thể về rồi chứ?”

“Được, chúng ta về thôi.”

Hai người khoác tay nhau đi đến chiếc xe của mình đang đậu rồi vẫy tay tạm biệt, ai lên xe đó rồi lái xe rời khỏi.

Lúc Tiêu Lạc lái xe về chung cư, ở dưới bãi đỗ xe cô nhìn thấy đèn xe của Cố Lãng đậu trước mắt cũng vừa tắt. Cô tháo dây an toàn ra, cầm túi xách rồi mở cửa xe bước xuống. Cố Lãng cũng từ trên xe bước xuống, thấy cô đứng đó thì anh cong khóe môi nở nụ cười: “Em đi ăn với bạn về rồi à?”

Cô đi lại chỗ anh, vòng tay ôm lấy cổ anh, gật đầu: “Đúng vậy, em cũng nói rồi tâm trạng cô ấy không tốt nên em phải đến xem thế nào. Còn anh, anh đi đâu mới về vậy?”

Anh vòng tay ôm lấy eo cô, cúi xuống hôn lên môi cô một cái rồi nhanh chóng rời khỏi đôi môi cô, nhìn cô, nói: “Anh cũng đi ăn với bạn, vừa mới về tới. Bạn anh tâm trạng cũng không vui, nên anh cũng ra đó xem như nào.”

Cô nghe vậy thì kinh ngạc: “Trùng hợp vậy à. Không biết người bạn đó của anh có gặp chuyện giống như người bạn của em không đây.”

“Anh cũng không biết. Chúng ta mau lên nhà thôi, không còn sớm nữa, mai còn phải đi làm.”

“Được rồi.”

Sáng sớm ngày hôm sau ở bên trong văn phòng làm việc của công ty, Tiêu Lạc ngồi trước bàn làm việc, trên tay cầm tấm thiệp mời mà hôm trước Hạ Vân đã đưa cho cô, cô nhìn chăm chú một lát rồi để xuống bàn.

Tiếng gõ cửa phòng vang lên, cô nói: “Vào đi.”

Cửa phòng mở ra, Hiểu Di tay cầm tập tài liệu đi đến trước bàn làm việc đưa sang cho cô: “Đây là tài liệu mà cậu cần xem rồi ký tên, sau đó mình sẽ gửi cho Hạ tổng.”

Cô nhận lấy mở ra xem, Hiểu Di thấy tấm thiệp mời của bữa tiệc tối nay được để trên bàn, cô ấy hỏi: “Mình nghe nói Dương Hoa chị ấy đã thiết kế xong chiếc váy dự tiệc cho tối nay rồi. Còn cậu thì sao, đã thiết kế xong chưa?”

Cô cầm bút lên ký tên, đưa tập tài liệu sang cho cô ấy, gật đầu: “Bạn cậu mà, tất nhiên là đã chuẩn bị từ trước rồi.”

Hiểu Di nhanh chóng đưa tay nhận lấy tập tài liệu, nhìn cô nói: “Cố lên, mình tin cậu làm được. Mình ra ngoài làm việc trước đây.”

Hiểu Di nói rồi cầm xấp tài liệu rời khỏi văn phòng làm việc của cô. Cô nhìn cánh cửa đóng lại thì thở dài, ngồi dựa lưng vào ghế, mắt nhìn lên trần nhà. Tuy nói tối nay chỉ là một bữa tiệc bình thường nhưng các nhà thiết kế, họ đều khoác trên mình những chiếc váy dự tiệc thật đẹp do bản thân họ thiết kế cho nhiều người xem và biết đến trang phục của mình.

Giờ nghỉ trưa, cô thu xếp đồ đạc rồi cầm túi xách rời khỏi công ty, lái xe thẳng tới bệnh viện Cố An, nơi mà Cố Lãng đang làm việc. Lúc Tiêu Lạc bước vào bên trong bệnh viện, mấy bác sĩ và y tá hôm trước đi cắm trại cùng cô có chút quen biết nên cũng vẫy tay chào hỏi.

“Cô Tiêu đến đây để khám bệnh hay là đi tìm bác sĩ Cố đấy?”

Cô cười cười nhìn cô ấy trả lời: “Tôi đến đây để tìm bác sĩ Cố đấy.”

“Bác sĩ Cố giờ này chắc còn đang ở trong phòng khám bệnh, chắc chưa đi xuống nhà ăn đâu. Cô Tiêu đến đó tìm thử xem.”

“Được, tôi biết rồi. Cảm ơn cô.” Cô nói lời cảm ơn rồi bước vào bên trong thang máy, nhấn nút số tầng nơi mà Cố Lãng làm về rồi nhấn nút đóng cửa thang máy lại.

Lát sau cô từ bên trong thang máy bước ra, đi dọc hành lang thì thấy các bác sĩ và y tá đều đang nói cười đi vào bên trong thang máy nhưng không thấy bóng dáng của Cố Lãng đâu. Cô đi tới trước phòng khám thì nhìn thấy anh đang khoác trên mình chiếc áo blouse trắng, cúi đầu tập trung ghi chép gì đó.

Cô mỉm cười đưa tay lên gõ cửa nhưng anh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Có chuyện gì?”

Thấy giọng điệu lạnh lùng của anh, cô hắng giọng trả lời: “Bác sĩ Cố, đã trưa như vậy rồi mà anh còn không đi ăn trưa. Định để đau dạ dày sao?”

Anh nghe thấy giọng nói của cô thì ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhìn cô: “Sao em lại đến đây?”

Cô đi tới trước bàn làm việc của anh, kéo ghế ngồi xuống: “Muốn đến đây cùng anh ăn trưa. Không ngờ lại thấy anh đang tập trung làm việc như này.”

“Em đến sao không nói anh, để anh xuống rước em rồi dẫn em đến quán gần đây dùng bữa.” Anh vừa nói vừa thu xếp đồ đạc trên bàn lại.

Cô giơ tay lên xem đồng hồ, nói: “Em muốn tạo cho anh bất ngờ, nếu nói cho anh biết trước thì còn gì là ngạc nhiên nữa. Hôm nay em muốn ăn thử món ăn ở nhà ăn của bệnh viện nấu như nào, không biết có được không?”

Anh đứng dậy vòng qua chỗ cô, nói: “Được, chỉ cần em muốn thì đều được. Nhưng anh sợ không hợp khẩu vị em thôi.”

“Không sao, em dễ ăn. Chúng ta đi thôi.”

Hai người vừa bước vào nhà ăn đã thu hút biết bao nhiêu ánh mắt xung quanh nhìn sang họ. Anh cũng chẳng quan tâm, đi tới cầm lấy hai khay cơm, đưa sang cho cô một cái rồi cùng nhau đi đến quầy.

Dì phụ trách gắp đồ ăn thấy cô được anh dẫn đến thì hỏi: “Đây là ai vậy? Bạn gái của cậu sao bác sĩ Cố?”

Mọi người ở bên trong nhà ăn đều đang im lặng vểnh tai lên để nghe câu trả lời từ anh. Anh thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, là bạn gái con. Dì múc sườn xào chua ngọt cho cô ấy nhiều một chút.”

“Được được, bạn gái của bác sĩ Cố đúng là xinh đẹp. Tôi còn tưởng bác sĩ Cố độc thân chưa có ai, định giới thiệu cháu gái tôi cho bác sĩ Cố làm quen nhưng tiếc quá.” Bà ấy cầm khay cơm đưa sang cho cô: “Đây, của con.”

Cô trước sau vẫn mỉm cười, đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn dì.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.